Cầu nguyện bằng Kinh Mân Côi với thánh giáo hoàng Gioan Phaolô II (1)
- Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II
- 7 phút trước
- 16 phút đọc
Scott L. Smith (biên tập)
Phần một NHỮNG CHỈ DẪN CỦA THÁNH GIO-AN PHAO-LÔ II CHO VIỆC CẦU NGUYỆN BẰNG KINH MÂN CÔI
Trích từ Tông thư Rosarium Virginis Mariae của Thánh Gio-an Phao-lô II
Kinh Mân Côi, một cách để hấp thu mầu nhiệm

Việc suy niệm các mầu nhiệm Chúa Ki-tô được nêu trong Kinh Mân Côi dựa vào một phương pháp nhằm giúp hấp thu các mầu nhiệm ấy. Đó là một phương pháp dựa trên sự lặp lại. Điều này áp dụng trước hết cho Kinh Kính Mừng, được lặp lại mười lần trong mỗi mầu nhiệm. Nếu hiểu sự lặp lại này cách nông cạn, sẽ dễ có cám dỗ coi Kinh Mân Côi là một thực hành khô khan và nhàm chán. Tuy nhiên, chuyện sẽ hoàn toàn khác khi Kinh Mân Côi được hiểu như một sự tuôn trào của tình yêu không ngừng đón nhận bởi người được yêu, qua những diễn tả tương tự về nội dung nhưng luôn mới mẻ trong cảm nghiệm thấm nhuần các diễn tả ấy.
Trong Chúa Ki-tô, Thiên Chúa đã thật sự mang một "trái tim bằng thịt". Thiên Chúa không chỉ có một trái tim thần linh, giàu lòng thương xót và ơn tha thứ, mà còn có một trái tim con người, có khả năng khơi động mọi trạng thái tâm cảm. Nếu cần bằng chứng về điều này từ Tin Mừng, chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy trong cuộc đối thoại cảm động giữa Chúa Ki-tô và ông Phê-rô sau biến cố Phục Sinh : "Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có yêu mến Thầy không ?" Câu hỏi này được đặt ra cho Phê-rô ba lần, và cả ba lần ông đều trả lời : "Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy.?" Ngoài ý nghĩa chuyên biệt của đoạn văn này, vốn rất quan trọng đối với sứ mạng của ông Phê-rô, hẳn ai cũng nhận ra vẻ đẹp của sự lặp lại ba lần này, trong đó sự yêu cầu kiên tri và lời đáp trả tương ứng được diễn tả bằng những từ ngữ quen thuộc với kinh nghiệm phổ quát của tình yêu con người. Để hiểu Kinh Mân Côi, người ta phải đi vào động lực tâm lý riêng của tình yêu.
Điều rõ ràng là mặc dù Kinh Kính Mừng lặp đi lặp lại ấy hướng trực tiếp đến Đức Ma-ri-a, nhưng hành động yêu thương thì cuối cùng quy hướng đến Chúa Giê-su, cùng với Mẹ và qua Mẹ. Sự lặp lại này được thúc đẩy bởi khao khát nên đồng hình đồng dạng trọn vẹn hơn nữa với Chúa Ki-tô, đây chính là chương trình sống thật sự của người Ki-tô hữu. Thánh Phao-lô diễn tả dự phóng này bằng những lời đầy nhiệt huyết : "Đối với tôi, sống là Đức Ki-tô, và chết là một mối lợi." Và : "Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi." Kinh Mân Côi giúp chúng ta ngày càng nên đồng hình đồng dạng hơn với Chúa Ki-tô, cho đến khi chúng ta đạt tới sự thánh thiện chân thật.
Một phương pháp có hiệu lực ...
Chúng ta không nên ngạc nhiên khi mối tương quan của chúng ta với Chúa Ki-tô có vận dụng một phương pháp. Thiên Chúa thông đạt chính Người cho chúng ta trong sự tôn trọng bản tính con người và nhịp điệu sống động của bản tính ấy nơi chúng ta. Do đó, trong khi linh đạo Ki-tô giáo vốn rất quen với những hình thức im lặng thần bí tột bực, trong đó có thể nói các hình ảnh, lời nói và cử chỉ đều được thay thế bằng một sự kết hợp mãnh liệt khôn tả với Thiên Chúa, thì linh đạo này cũng thường huy động toàn bộ con người trong tất cả thực tại tâm lý, thể lý và tương quan phức hợp của mình. Điều này trở nên rõ ràng trong Phụng vụ. Các bí tích và á bí tích được cấu trúc như một loạt các nghi thức huy động tất cả các chiều kích của con người. Điều tương tự cũng đúng đối với việc cầu nguyện ngoài Phụng vụ. Điều này được xác nhận bởi sự kiện ở Đông Phương, lời cầu nguyện đặc trưng nhất của suy niệm về Chúa Ki-tô - quy hướng vào lời này : “Lạy Chúa Giê-su Ki-tô, Con Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi” - theo truyền thống có nối kết với nhịp thở; trong khi thực hành này thiên về sự kiên trì trong cầu nguyện, thì cách nào đó nó cũng thể hiện mong muốn Chúa Ki-tô trở thành hơi thở, linh hồn và "tất cả" cuộc sống con người.
... song vẫn có thể được cải thiện
Tôi đã đề cập trong Tông thư Novo Millennio Ineunte ở Tây Phương hiện đang cảm nhận một nhu cầu suy nguyện mới, đôi khi dẫn đến một quan tâm sâu sắc đối với các khía cạnh của các tôn giáo khác. Một số Ki-tô hữu, hiểu biết ít ỏi về truyền thống chiêm niệm Ki-tô giáo, bị thu hút bởi những hình thức cầu nguyện đó. Mặc dù những hình thức ấy chứa đựng nhiều yếu tố tích cực và đôi khi tương hợp với kinh nghiệm Ki-tô giáo, chúng thường dựa trên những tiền đề mà cuối cùng không thể chấp nhận được. Phần lớn những phương pháp này nhắm đạt được sự tập trung tinh thần cao độ bằng cách sử dụng các kỹ thuật tâm thể lý có tính biểu tượng và lặp đi lặp lại. Kinh Mân Côi nằm trong lãnh vực rộng lớn của các hiện tượng tôn giáo này, nhưng nó khác biệt do các đặc điểm riêng tương ứng với các yêu cầu cụ thể của Ki-tô giáo.
Kinh Mân Côi quả thật chỉ là một phương pháp chiêm niệm. Là một phương pháp, nó là phương tiện để đạt được mục đích và không thể tự nó trở thành mục đích. Tuy nhiên, xét như là hoa quả của kinh nghiệm, phương pháp này không nên bị đánh giá thấp. Người ta có thể trích dẫn vô số vị thánh để ủng hộ phương pháp này. Dù vậy, điều đó không có nghĩa là phương pháp này không có gì cần được cải thiện. Chính vì thế mà có việc bổ sung loạt "mầu nhiệm Sáng" vào trong toàn bộ các mầu nhiệm, cũng như bổ sung một vài gợi ý mà tôi đề nghị trong Tông thư này liên quan đến cách thức đọc kinh. Những gợi ý ấy, trong khi tôn trọng cấu trúc đã được thiết lập của kinh nguyện này, nhằm mục đích giúp các tín hữu nhận biết kinh nguyện này trong tính biểu tượng phong phú của nó, và hoa hợp với những yêu cầu của cuộc sống hằng ngày. Nếu không, sẽ có nguy cơ là Kinh Mân Côi không chỉ không đem lại được những hiệu quá thiêng liêng như mong muốn, mà ngay cả những chuỗi hạt người ta thường dùng để đọc kinh, cũng có thể bị coi là một loại bùa hộ mệnh hoặc một vật ma thuật, và như thế làm méo mó hoàn toàn ý nghĩa và chức năng của chúng.
Công bố mỗi mầu nhiệm
Việc công bố mỗi mầu nhiệm, và có lẽ ngay cả việc sử dụng một ảnh tượng phù hợp để mô tả mầu nhiệm ấy, chính là việc mở ra một quang cảnh giúp chúng ta tập trung tâm trí của mình. Những lời hướng dẫn sự tưởng tượng và tâm trí về một chặng hay khoảnh khắc đặc biệt nào đó trong cuộc đời của Chúa Ki-tô. Trong nền linh đạo truyền thống của Giáo Hội, việc tôn kính ảnh tượng và nhiều sự sùng mộ khơi dậy các giác quan, cũng như phương pháp cầu nguyện do thánh I-nha-xi-ô Lô-yô-la đề nghị trong Linh thao, sử dụng các yếu tố trực quan và tưởng tượng (compositio loci), được đánh giá là rất hữu ích, giúp tập trung tâm trí vào một mầu nhiệm cụ thể. Hơn nữa, đây là một phương pháp tương ứng với lô-gích nội tại của mầu nhiệm Nhập Thể : nơi Chúa Giê-su, Thiên Chúa muốn mang những nét dạng của con người. Chính thông qua thực tại thể xác của Chúa Giê-su, chúng ta được dẫn đến tiếp xúc với mầu nhiệm thần tính của Người.
Nhu cầu về tính cụ thể này thể hiện rõ hơn trong việc công bỏ các mầu nhiệm khác nhau của Kinh Mân Côi. Hiển nhiên những mầu nhiệm này không thay thế được Tin Mừng, cũng không khai thác hết nội dung của Tin Mừng. Vì thế, Kinh Mân Côi không thay thế được cho lectio divina ; ngược lại, nó giả định và thúc đẩy việc thực hành ấy. Tuy nhiên, dù các mầu nhiệm được chiêm niệm trong Kinh Mân Côi, ngay cả với sự bổ sung "Năm Sự Sáng", chỉ là phác hoạ các yếu tố cơ bản của cuộc đời Chúa Ki-tô, thì chúng vẫn dễ dàng lôi cuốn tâm trí mở rộng suy gẫm phần còn lại của Tin Mừng, nhất là khi Kinh Mân Côi được cầu nguyện trong một khung cảnh hồi tâm kéo dài.
Lắng nghe Lời Chúa
Để cung cấp nền tảng Kinh Thánh và chiều sâu hơn cho việc suy niệm của chúng ta, sẽ rất hữu ích nếu theo sau lời công bố về mầu nhiệm có một công bố đoạn Kinh Thánh liên quan, dài hay ngắn tuy thuộc vào hoàn cảnh. Không có lời nào khác có thể sánh được với hiệu quả của lời được linh hứng. Khi lăng nghe, chúng ta chắc chắn rằng đây là lời Chúa, được Chúa nói hôm nay và được nói "cho tôi".
Nếu được đón nhận theo cách này, lời Chúa có thể trở thành một phần của phương pháp lặp đi lặp lại của Kinh Mân Côi mà không gây ra sự nhàm chán do việc chỉ nhớ lại một điều gì đó vốn đã biết rõ. Vấn đề không phải là nhớ lại thông tin mà là để Chúa phán. Trong một số cử hành long trọng của cộng đoàn, lời này có thể được quảng diễn một cách thích hợp bằng một bình luận ngắn gọn.
Thinh lặng
Việc lắng nghe và suy gẫm được làm phong phú bằng sự thinh lặng. Sau khi nêu mầu nhiệm và công bố lời Chúa, chúng ta nên dừng lại và tập trung sự chú ý của mình trong một khoảng thời gian thích hợp vào mầu nhiệm liên quan, trước khi chuyển sang cầu nguyện bằng lời. Việc khám phá ra tầm quan trọng của thinh lặng là một trong những bí quyết của thực hành chiêm niệm và suy gẫm. Một nhược điểm của xã hội bị chi phối bởi công nghệ và phương tiện truyền thông đại chúng, đó là trong thực tế, người ta ngày càng khó thinh lặng. Cũng giống như những khoảnh khắc thinh lặng được đề xuất trong Phụng vụ, thì trong việc đọc Kinh Mân Côi, ta cũng nên dừng lại một chút sau khi lắng nghe lời Chúa, để tâm trí tập trung vào nội dung của một mầu nhiệm cụ thể.
Kinh "Lạy Cha"
Sau khi lắng nghe lời Chúa và tập trung vào mầu nhiệm, tâm trí tự nhiên hướng lên Chúa Cha. Trong mỗi mầu nhiệm của Người, Chúa Giê-su luôn dẫn chúng ta đến với Chúa Cha, vì khi Người ở trong cung lòng Chúa Cha, Người liên lỉ hướng về Chúa Cha. Người muốn chúng ta chia sẻ sự thân mật của Người với Chúa Cha, để cùng với Người chúng ta có thể nói : "Áp-ba ! Cha ơi !" Nhờ mối tương quan của Người với Chúa Cha, Người biến chúng ta thành anh chị em của Người và của nhau, thông truyền cho chúng ta Thánh Thần, là Thánh Thần của Người và của Chúa Cha. Đóng vai trò nền tảng cho việc suy gẫm về Chúa Ki-tô và về Đức Mẹ mở ra trong Kinh Kính Mừng, Kinh Lạy Cha làm cho sự suy gẫm về mầu nhiệm, ngay cả khi được làm một mình, thành một kinh nghiệm của Giáo Hội.
Mười "Kinh Kính Mừng"
Đây là yếu tố cốt yếu nhất trong Kinh Mân Côi và cũng là yếu tố làm cho nó trở thành một kinh nguyện tuyệt hảo về Đức Mẹ. Tuy nhiên, khi hiểu đúng Kinh Kính Mừng, chúng ta sẽ thấy rõ rằng đặc tính Thánh Mẫu học của nó không đối lập với đặc tính Ki-tô học, nhưng thật sự nhấn mạnh và tăng cường đặc tính Ki-tô học. Phần đầu của Kinh Kính Mừng, được rút ra từ lời của sứ thần Gáp-ri-en và của bà Ê-li-sa-bét nói với Đức Ma-ri-a, là một sự chiêm ngắm tôn thờ mầu nhiệm được thực hiện nơi Đức Trinh Nữ ở Na-da-rét. Có thể nói những lời này diễn tả điều kỳ diệu của trời và đất, và trao cho chúng ta một thoáng nhìn về sự ngạc nhiên của chính Thiên Chúa khi Người chiêm ngưỡng "kiệt tác" của Người là sự Nhập Thể của Chúa Con trong cung lòng Đức Trinh Nữ Ma-ri-a. Nếu chúng ta nhớ lại cách mà Thiên Chúa, trong sách Sáng thế, "thấy mọi sự Người đã làm ra quả là rất tốt đẹp", thì chúng ta có thể gặp thấy ở đây âm vang "cảm xúc của Thiên Chúa, vào buổi đầu cuộc tạo dựng, khi Người nhìn vào công trình của đôi tay Người"? Việc lặp lại Kinh Kính Mừng trong Kinh Mân Côi cho phép chúng ta chia sẻ trong sự ngạc nhiên và vui mừng của chính Thiên Chúa : trong niềm hân hoan thán phục, chúng ta nhìn nhận phép lạ vĩ đại nhất trong lịch sử. Lời tiên tri của Đức Ma-ri-a ở đây được ứng nghiệm : "Từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc."
Trọng tâm Kinh Kính Mừng, như bản lề nối liền hai phần của nó, là tên của Chúa Giê-su. Đôi khi, do đọc vội vã, trọng tâm này có thể bị bỏ qua, và cùng với đó người ta bỏ qua mối nối kết với mầu nhiệm Chúa Ki-tô đang được chiêm ngắm. Nhưng chính sự nhấn mạnh tên của Chúa Giê-su và mầu nhiệm của Người là dấu cho thấy việc đọc Kinh Mân Côi có ý nghĩa và hiệu quả. Trong Tông huấn Marialis Cultus, Đức Giáo Hoàng Phao-lô VI ghi nhận thói quen ở một số vùng nhấn mạnh Danh Chúa Ki-tô bằng cách thêm một câu đề cấp đến mầu nhiệm đang được chiêm ngắm." Đây là một thói quen đáng khen ngợi, đặc biệt khi đọc kinh chung với nhau. Nó diễn tả mạnh mẽ đức tin của chúng ta vào Chúa Ki-tô, hướng đến những khoảnh khắc khác nhau trong cuộc đời của Đấng Cứu Chuộc. Đây vừa là lời tuyên xưng đức tin vừa là sự hỗ trợ để chúng ta tập trung suy gẫm, vì nó giúp cho tiến trình hấp thu mầu nhiệm Chúa Ki-tô nội tại nơi việc lặp lại Kinh Kính Mừng. Khi chúng ta lặp lại thánh danh của Chúa Giê-su - danh duy nhất được ban cho chúng ta mà nhờ đó ta có thể hy vọng được cứu rỗi! - trong gắn kết chặt chẽ với tên của Đức Mẹ, như điều mà chính Mẹ đề nghị, thì chúng ta bắt đầu bước đi trên con đường hấp thu giúp ta đi vào sâu hơn trong cuộc đời của Chúa Ki-tô. Từ mối tương quan độc đáo của Đức Ma-ri-a với Chúa Ki-tô, điều làm cho Mẹ trở thành Mẹ Thiên Chúa, Theotokos, ta rút ra sức mạnh cho lời khẩn cầu hướng đến Mẹ trong phần sau của Kinh Kính Mừng, khi chúng ta ký thác cuộc sống và giờ chết của mình cho sự chuyển cầu đầy lòng từ mẫu của Mẹ.
Kinh "Sáng Danh"
Vinh tụng ca Ba Ngôi là mục tiêu của mọi sự chiêm niệm Ki-tô giáo. Vì Chúa Ki-tô là con đường dẫn chúng ta đến với Chúa Cha trong Chúa Thánh Thần. Nếu chúng ta đi con đường này đến cùng, chúng ta sẽ thường xuyên gặp gỡ mầu nhiệm Ba Ngôi Vị thần linh, là Đấng đáng mọi lời ca ngợi, tôn thờ và tạ ơn. Điều quan trọng là Kinh Sáng Danh, đỉnh cao của sự chiêm niệm, phải được tôn lên nổi bật trong Kinh Mân Côi. Khi đọc kinh chung với nhau, kinh này có thể được hát, như một cách nhấn mạnh cách riêng cấu trúc Ba Ngôi thiết yếu của mọi lời cầu nguyện Ki-tô giáo.
Trong mức độ tập trung và mức độ sâu sắc của việc suy niệm mầu nhiệm, và trong mức độ mà nó được khơi động từ việc lặp lại các Kinh Kính Mừng diễn tả tình yêu đối với Chúa Ki-tô và Đức Ma-ri-a, thì việc tôn vinh Chúa Ba Ngôi ở cuối mỗi chục kinh không phải là một kết luận hời hợt nhưng mang một cung bậc chiêm niệm riêng, thật sự nâng tâm trí ta lên cõi trời cao và cho phép chúng ta sống lại kinh nghiệm núi Ta-bo cách nào đó, như một nếm trước sự chiêm niệm vẫn chưa đến : “Chúng con ở đây thật là hay !”
Lời nguyện ngắn kết thúc
Trong thực hành hiện nay, vinh tụng ca Ba Ngôi được theo sau bởi một lời nguyện ngắn kết thúc, thay đổi tuỳ thói quen mỗi nơi. Không làm giảm giá trị của những lời chuyển cầu như thế, điều đáng lưu ý là việc chiêm niệm các mầu nhiệm có thể diễn tả tốt hơn hoa trái thiêng liêng trọn vẹn của nó nếu chúng ta cố gắng kết thúc mỗi mầu nhiệm bằng một lời nguyện xin những hoa trái cụ thể của mầu nhiệm đó. Theo cách này, Kinh Mân Côi sẽ diễn tả tốt hơn mối nối kết với đời sống Ki-tô hữu. Một lời nguyện Phụng vụ tốt sẽ mời gọi chúng ta cầu xin - bằng việc suy gẫm các mầu nhiệm của Kinh Mân Côi - sao cho chúng ta có thể "bắt chước những gì chứa đựng trong đó và đạt được những gì các mầu nhiệm ấy hứa hẹn" (x. Sách Lễ Rô-ma 1960).
Một lời nguyện cuối như vậy có thể có nhiều hình thức hợp pháp, như thực tế đã thấy. Theo cách này, Kinh Mân Côi có thể được thích ứng tốt hơn cho các truyền thống linh đạo khác nhau và các cộng đoàn Ki-tô hữu khác nhau. Do đó, hy vọng rằng các thể thức thích hợp sẽ được quảng bá rộng rãi, sau khi phân định mục vụ kỹ lưỡng và có thể sau khi thử nghiệm tại các trung tâm và các đền thánh đặc biệt sùng mộ Kinh Mân Côi, để Dân Chúa có thể hưởng lợi ích từ một kho tàng tâm linh phong phú đích thực và tìm thấy sự nuôi dưỡng cho việc chiêm niệm cá nhân của họ.
Chuỗi hạt Mân Côi
Công cụ hỗ trợ truyền thống dùng để đọc Kinh Mân Côi là chuỗi hạt. Xét chỉ mặt ngoài, các hạt thường trở thành một cơ chế đếm thuần tuý để đánh dấu các Kinh Kính Mừng. Tuy nhiên, chúng cũng mang một ý nghĩa biểu tượng có thể giúp chiêm niệm thêm. Ở đây, điều đầu tiên cần ghi nhận là các hạt hội tụ về cây Thánh Giá : vừa mở ra vừa khép lại mạch cầu nguyện đang diễn tiến. Cuộc sống và lời cầu nguyện của chúng ta tập trung vào Chúa Ki-tô. Mọi thứ bắt đầu từ Người, mọi thứ đều hướng về Người, mọi thứ, thông qua Người, trong Chúa Thánh Thần, đều đạt tới Chúa Cha.
Là một cơ chế đếm, đánh dấu tiến trình của việc cầu nguyện, các hạt gợi lên con đường bất tận của việc chiêm niệm và sự hoàn thiện Ki-tô giáo. Chân phước Ba-tô-lô Long-gô cũng coi chúng như một "sợi xích" nối kết chúng ta với Thiên Chúa. Một sợi xích, đúng vậy, nhưng là một sợi xích ngọt ngào ; vì mối dây gắn kết với Thiên Chúa, cũng là Cha của chúng ta, thật sự ngọt ngào. Một sợi xích "hiếu thảo" giúp chúng ta hoa nhập với Đức Ma-ri-a, "nữ tỳ của Chúa"'', và nhất là với chính Chúa Ki-tô, Đấng vốn là Thiên Chúa song đã tự nguyện trở thành "nô lệ" vì yêu thương chúng ta.
Một cách tuyệt vời để mở rộng ý nghĩa biểu tượng của các hạt là để chúng nhắc nhở chúng ta về nhiều mối tương quan của mình, về mối dây hiệp thông huynh đệ kết hợp tất cả chúng ta trong Chúa Ki-tô.
Mở đầu và kết thúc
Hiện tại, ở nhiều nơi trong Giáo Hội, có nhiều cách để dẫn vào Kinh Mân Côi. Ở một số nơi, người ta thường bắt đầu bằng những lời mở đầu Thánh vịnh 70: "Lạy Chúa Trời, xin tới giúp con ; muôn lạy Chúa, xin mau phù trợ", như thể để vun xới nơi người cầu nguyện một cảm thức khiêm nhường nhìn nhận sự bất lực của chính mình. Ở nhiều nơi khác, Kinh Mân Côi bắt đầu bằng việc đọc Kinh Tin Kính, như thể để làm cho lời tuyên xưng đức tin thành nền tảng của hành trình chiêm niệm sắp thực hiện. Những phong tục tương tự như vậy, trong mức độ chúng chuẩn bị cho tâm trí chiêm niệm, tất cả đều hợp lý như nhau. Rồi Kinh Mân Côi được kết thúc bằng một lời cầu nguyện theo ý Đức Giáo Hoàng, như muốn mở rộng tầm nhìn của người cầu nguyện để bao gồm mọi nhu cầu của Giáo Hội. Chính vì để khuyến khích chiều kích Giáo Hội này của Kinh Mân Côi mà Giáo Hội thấy thích hợp việc ban các ân xá cho những ai đọc Kinh Mân Côi với những điều kiện cần thiết.
Được cầu nguyện theo cách này, Kinh Mân Côi thật sự trở thành một hành trình thiêng liêng trong đó Đức Ma-ri-a đóng vai trò là Mẹ, là Thầy, và Người Hướng Dẫn, nâng đỡ các tín hữu bằng sự chuyển cầu đắc lực của Mẹ. Vậy thì không có gì lạ sau khi đọc kinh nguyện này và cảm nhận sâu sắc tình mẫu tử của Đức Ma-ri-a, tâm hồn chúng ta thấy cần phải cất lên lời ngợi khen Đức Trinh Nữ, hoặc bằng lời kinh Salve Regina tuyệt vời hoặc bằng Kinh Cầu Đức Bà. Đây là khoảnh khắc đỉnh cao của một hành trình nội tâm đưa các tín hữu đến tiếp xúc sống động với mầu nhiệm của Chúa Ki-tô và Thánh Mẫu Người.
Phân phối theo thời gian
Kinh Mân Côi có thể được đọc trọn vẹn mỗi ngày, và có những người làm như vậy một cách thật đáng khen. Theo cách này, Kinh Mân Côi lấp đầy ngày sống của nhiều người chiêm niệm bằng lời cầu nguyện, hoặc đồng hành với các bệnh nhân và những người già vốn sẵn có nhiều thời gian. Tuy nhiên, rõ ràng là nhiều người không thể đọc nhiều hơn một phần của Kinh Mân Côi theo một khuôn mẫu nhất định hằng tuần, nhất là khi đã đưa vào thêm các mầu nhiệm "Năm Sự Sáng". Việc phân phối hằng tuần này có tác dụng mang lại cho các ngày khác nhau trong tuần một "sắc thái" thiêng liêng nào đó, tương tự như cách Phụng vụ dùng màu cho các mùa khác nhau của Năm Phụng Vụ. Theo thông lệ hiện nay, thứ Hai và thứ Năm dành cho "các mầu nhiệm Vui", thứ Ba và thứ Sáu dành cho "các mầu nhiệm Thương", và thứ Tư, thứ Bảy, Chúa nhật dành cho "các mầu nhiệm Mừng" Vậy "Các mẫu nhiệm Sáng" có thể được chèn vào đâu ? Nếu chúng ta xem xét việc "các mầu nhiệm Mừng" được đọc vào cả thứ Bảy và Chúa nhật, đồng thời thứ Bảy luôn đặc biệt mang màu sắc của Đức Mẹ, thì việc suy niệm "các mầu nhiệm Vui" lần thứ hai trong tuần (Đức Ma-ri-a hiện diện trong các mầu nhiệm này cách đặc biệt) có thể được chuyển sang thứ Bảy. Như vậy, ngày thứ Năm sẽ có chỗ dành cho việc suy niệm "các mầu nhiệm Sáng". Chỉ dẫn này không nhằm hạn chế quyền tự do chính đáng trong việc cầu nguyện cá nhân và cộng đoàn, trong đó cần phải xét đến các nhu cầu thiêng liêng và mục vụ, cũng như khi xảy ra các cử hành Phụng vụ đặc biệt có thể cần sự điều chỉnh phù hợp. Điều thật sự quan trọng, đó là Kinh Mân Côi luôn phải được nhìn và kinh nghiệm như một nẻo đường chiêm niệm. Trong Kinh Mân Côi, cũng tương tự như điều diễn ra trong Phụng vụ, tuần lễ của Ki-tô giáo, quy hướng vào ngày Chúa nhật, ngày Phục Sinh, trở thành một hành trình xuyên qua các mầu nhiệm trong cuộc đời Chúa Ki-tô, và Người được mặc khải trong đời sống các môn đệ của Người như là Chúa Tể của thời gian và lịch sử.
còn tiếp ...