NIỀM HY VỌNG KHÔNG LÀM THẤT VỌNG
- Văn phòng nhà thờ Chính toà Sài Gòn
- 8 thg 4
- 6 phút đọc
Vậy, một khi đã được nên công chính nhờ đức tin, chúng ta được bình an với Thiên Chúa, nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Chúa chúng ta. Vì chúng ta tin, nên Đức Giê-su đã mở lối cho chúng ta vào hưởng ân sủng của Thiên Chúa, như chúng ta đang được hiện nay; chúng ta lại còn tự hào về niềm hy vọng được hưởng vinh quang của Thiên Chúa. Nhưng không phải chỉ có thế; chúng ta còn tự hào khi gặp gian truân, vì biết rằng: ai gặp gian truân thì quen chịu đựng; ai quen chịu đựng, thì được kể là người trung kiên; ai được công nhận là trung kiên, thì có quyền trông cậy. Trông cậy như thế, chúng ta sẽ không phải thất vọng, vì Thiên Chúa đã đổ tình yêu của Người vào lòng chúng ta, nhờ Thánh Thần mà Người ban cho chúng ta. (x. Rm 5,1-5)
Ngay từ khi còn bé chúng ta đã được dạy rằng khoe khoang không phải là điều tốt đẹp. Tại quê hương tôi, người ta gọi những người thích khoe khoang là "những con công". Và đúng như thế, vì khoe khoang những gì mình là hay những gì mình có, ngoài việc kiêu căng nó còn là việc thiếu tôn trọng đối với những người khác, đặc biệt đối với những người kém may mắn hơn chúng ta. Tuy nhiên, trong thư gửi tín hữu Rôma thánh Tông đồ Phaolô khiến chúng ta ngạc nhiên, vì hai lần ngài khích lệ chúng ta khoe khoang. Như vậy, khoe khoang cái gì là đúng? Bởi vì nếu ngài khích lệ tự hào, thì có cái gì đúng để tự hào. Và làm sao nào làm được điều này mà không xúc phạm, không loại trừ ai đó?
Trong trường hợp đầu tiên chúng ta được mời gọi khoe khoang về ơn thánh dồi dào, trong đó chúng ta được thấm nhuần trong Đức Giêsu Kitô, qua lòng tin. Thánh Phaolô muốn chúng ta hiểu rằng, nếu chúng ta học đọc hiểu mọi sự với ánh sáng của Chúa Thánh Thần, chúng ta nhận ra rằng tất cả là ơn thánh! Tất cả là quà tặng. Thật vậy, nếu chúng ta chú ý hành động - trong lịch sử cũng như trong cuộc sống chúng ta - chúng ta không cô đơn, nhưng trước hết có Thiên Chúa hành động. Chính Ngài là nhân vật tuyệt đối, là Đấng tạo dựng mọi sự như một ơn của tình yêu thương, là Đấng dệt chương trình cứu độ của Ngài, và đưa nó tới chỗ thành toàn cho chúng ta, qua Đức Giêsu Con Ngài. Chúng ta được mời gọi nhận biết tất cả điều này, tiếp nhận nó với lòng tri ân, và biến nó trở thành lý do chúc tụng, ngợi khen và niềm vui. Nếu chúng ta làm điều này, chúng ta ở trong bình an với Thiên Chúa, và sống kinh nghiệm sự tự do. Và sự bình an ấy trải dài ra trong tất cả mọi môi trường và mọi tương quan trong cuộc sống chúng ta: chúng ta bình an với chính mình, chúng ta bình an trong gia đình, trong cộng đoàn, trong nơi làm việc, và với những người chúng ta gặp gỡ mỗi ngày trên đường đời.
Tuy nhiên, thánh Phaolô còn khích lệ chúng ta khoe khoang trong khốn khó nữa. Điều này không dễ mà hiểu được. Nó khó hiểu hơn đối với chúng ta, và có thể xem ra không dính dáng gì tới điều kiện hòa bình vừa miêu tả. Thật ra sự bình an mà Chúa cống hiến và bảo đảm cho chúng ta không được hiểu như là vắng bóng lo lắng, vỡ mộng, thiều sót, và các lý do khổ đau. Nếu đã là như thế, thì trong trường hợp chúng ta thành công ở trong an bình, lúc đó sẽ mau kết thúc và chúng ta sẽ rơi vào sự chán nản không thể tránh được.
Trái lại, niềm an bình nảy sinh từ đức tin là một ơn: nó là ơn Kinh Thánh nghiệm rằng Thiên Chúa yêu thương chúng ta và Ngài luôn luôn ở bên cạnh chúng ta, Ngài không bỏ chúng ta cô đơn, dù chỉ một chút trong cuộc sống chúng ta. Và điều này, như thánh Tông Đồ khẳng định, làm nảy sinh ra lòng kiên nhẫn, bởi vì chúng ta biết rằng ngay cả trong những lúc gay go và xáo trộn nhất thì lòng thương xót và lòng nhân lành của Chúa vẫn lớn hơn mọi sự, và không có gì có thể giật chúng ta ra khỏi bàn tay của Chúa và lôi kéo chúng ta ra khỏi sự hiệp thông với Ngài.
Đó là lý do giải thích tại sao niềm hy vọng Kitô lại vững vàng, đó là lý do tại sao nó không gây thất vọng. Nó không bao giờ gây thất vọng. Niềm hy vọng không gây thất vọng! Nó không dựa trên điều chúng ta có hay chúng ta là, cũng không dựa trên điều chúng ta có thể tin. Nền tảng của nó, nghĩa là nền tảng của niềm hy vọng Kitô, là điều trung thành nhất và chắc chắn nhất có thể có, tức là tình yêu mà chính Thiên Chúa dành để cho từng người trong chúng ta. Thật dễ nói: Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Chúng ta tất cả đều nói điều này. Nhưng anh chị em hãy nghĩ coi: mỗi người trong chúng ta có khả năng nói rằng: tôi chắc chắn rằng Thiên Chúa yêu thương tôi không? Thật không dễ nói đâu. Nhưng mà nó đúng. Thật là một bài tập tốt tự nói với chính mình: Thiên Chúa yêu tôi. Đó chính là gốc rễ sự chắc chắn của chúng ta, gốc rễ niềm hy vọng của chúng ta. Và Chúa đã đổ tràn đầy trong con tim chúng ta Thần Khí, nghĩa là tình yêu của Thiên Chúa, như tác nhân, như người bảo đảm, chính bởi vì Ngài có thể dưỡng nuôi trong chúng ta niềm tin và duy trì sống động niềm hy vọng ấy. Và sự chắc chắn này: Thiên Chúa yêu thương chúng ta. "Nhưng trong lúc tồi tệ này?" - Thiên Chúa yêu thương tôi. "Và tôi là người đã làm điều xấu xa và ác độc này?" - Thiên Chúa yêu thương tôi. Sự chắc chắn này không ai có thể lấy mất đi khỏi chúng ta. Chúng ta phải lập lại nó như lời cầu nguyện: Thiên Chúa yêu thương tôi. Tôi chắc chắn rằng Thiên Chúa yêu thương tôi. Tôi chắc chắn rằng Thiên Chúa yêu thương tôi.
Giờ đây chúng ta hiểu tại sao Tông Đồ Phaolô khích lệ chúng ta luôn luôn hãnh diện về điều này. Tôi tự hào về tình yêu của Thiên Chúa, bởi vì Thiên Chúa yêu thương tôi. Niềm hy vọng đã được ban cho chúng ta không chia rẽ chúng ta với những người khác, lại càng không đưa chúng ta tới chỗ làm mất uy tín họ, hay gạt bỏ họ ngoài lề. Trái lại, đây là một ơn ngoại thường mà chúng ta được mời gọi làm kênh dẫn truyền tới mọi người, với lòng khiêm tốn và đơn sơ. Khi đó sự khoe khoang lớn nhất của chúng ta sẽ là có một Thiên Chúa là Cha, là Đấng không có các ưu tiên, không loại trừ ai hết, nhưng mở rộng cửa nhà cho tất cả mọi người như con cái Ngài, bắt đầu từ những người sau cùng và xa nhất; để như là con cái của Ngài chúng ta học an ủi và nâng đỡ nhau. Và xin anh chị em đừng quên: niềm hy vọng không gây thất vọng.
Buổi tiếp kiến chung,ngày 15.02.2017
Áp dụng:
Đức Thánh Cha Phanxicô cho chúng ta biết Niềm Hy Vọng Không Làm Cho Thất Vọng vì chúng ta biết mình được Thiên Chúa yêu thương. Vì thế, nếu tôi có tự hào thì tôi tự hào tôi được Thiên Chúa yêu thương. Nếu tôi có khoe khoang thì tôi sẽ khoe khoang Thiên Chúa thương yêu tôi, Đấng không bao giờ gây chia rẽ tôi với người khác, không làm tôi mất uy tín hoặc loại trừ bất cứ ai. Biết mình được Thiên Chúa yêu thương như vậy, trong Năm Thánh này, đặc biệt trong tuần thứ năm của Mùa Chay; tôi sống niềm hy vọng: không tìm cách gây chia rẽ anh em, không làm mất uy tín người khác, hoặc gạt bỏ họ ra bên lề, nhờ đó tôi có khả năng an ủi và nâng đỡ người khác như Chúa đã an ủi và nâng đỡ tôi.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, niềm hy vọng của con, Tình yêu của muôn vàn tình yêu, Ngài luôn hiện diện trong con mà con đã quên mất điều đó. Ngài ở trong sâu thẳm tâm hồn con, nhưng con lại kiếm tìm Ngài ở nơi khác. Dù con yếu đuối và bất toàn, nhưng khao khát sâu thẳm nhất của con là hiểu rằng Chúa yêu thương con. Và giờ đây, con dám thưa với Chúa rằng: “Lạy Đức Kitô, Ngài là sự sống của con. Lạy Đức Kitô, Ngài là niềm hy vọng của con.”
(Trích từ Đức Giáo Hoàng Phanxicô, Niềm Hy Vọng Kitô Giáo; chuyển ngữ Giuse Phan Văn Phi, O.Cist.)