EMMAUS, CON ĐƯỜNG HY VỌNG
- Văn phòng nhà thờ Chính toà Sài Gòn
- 4 thg 9
- 5 phút đọc
x. Lc 24, 13-35
Hôm nay tôi muốn nói về kinh nghiệm của hai môn đệ Emmaus, theo Tin Mừng thánh Luca (x. 24,13-35). Hai người bước đi trong thất vọng, tin chắc mình đang bỏ lại sau lưng một biến cố cay đắng kết thúc trong thất bại. Trước lễ Vượt Qua ấy, họ đầy phấn khởi: họ xác tín rằng những ngày ấy sẽ có tính cách quyết định đối với những mong đợi của họ và hy vọng của toàn dân. Đức Giêsu, Người mà họ đã phó thác cuộc sống, dường như đi tới cuộc chiến quyết định: giờ đây Người sẽ biểu dương quyền năng, sau một thời gian dài chuẩn bị và ẩn náu. Nhưng thực tế không xảy ra như vậy.
Hai người lữ khách ấy đã nuôi hy vọng hoàn toàn phàm nhân, hy vọng ấy giờ đây tan vỡ. Thập giá được dựng trên đồi Canvê là dấu chỉ hùng hồn nhất về một sự thất bại mà họ không tiên đoán trước được. Nếu Đức Giêsu thực sự là vị theo tâm hồn của Thiên Chúa, thì họ phải kết luận rằng Thiên Chúa là Đấng vô phương tự vệ trong tay những kẻ bạo lực, Ngài không có khả năng chống lại sự ác.
Thế là hai môn đệ ấy trốn khỏi thành Giêrusalem. Nơi mắt họ vẫn còn những biến cố khổ nạn, cái chết của Đức Giêsu; và trong tâm hồn họ còn có một sự phấn đấu vất vả về những biến cố ấy, trong ngày lễ Sabát. Lễ Vượt Qua ấy, trong đó lẽ ra người ta phải xướng lên bài ca giải thoát, nhưng thực tế ngày ấy đã biến thành ngày đau thương nhất trong cuộc đời họ. Họ rời thành Giêrusalem để đi nơi khác, đến một làng yên tĩnh. Họ hoàn toàn giống như những người quyết tâm đốt cháy, loại bỏ một kỷ niệm. Vì vậy họ lên đường, hành trình. Cảnh tượng này - con đường đi - vốn là điều quan trọng trong trình thuật của các Tin Mừng nay càng trở nên quan trọng hơn, là lúc trong đó người ta bắt đầu kể lại lịch sử Giáo Hội.
Cuộc gặp gỡ của Chúa Giêsu với hai môn đệ ấy có vẻ hoàn toàn là tình cờ: giống như một trong bao nhiêu ngã tư xảy ra trong cuộc sống. Hai môn đệ đang tiến bước, suy nghĩ đăm chiêu, thì một người lạ đến gần họ. Đó là Chúa Giêsu; nhưng mắt họ không có khả năng nhận ra Ngài. Và vì thế Chúa Giêsu bắt đầu "phương thức trị liệu hy vọng" của Người.
Trước tiên Người hỏi và lắng nghe: Thiên Chúa chúng ta không phải là một vị Chúa xâm phạm đời tư. Cho dù Người đã biết lý do sự thất vọng của hai môn đệ, nhưng Người để cho họ có thời gian để có thể ôm chặt sự cay đắng xâm chiếm họ. Từ đó có sự tuyên xưng như một điệp khúc của cuộc sống con người: "Chúng tôi đã hy vọng." (câu. 21). Bao nhiêu buồn sầu, chiến bại, không thành công trong cuộc sống của mỗi người! Xét cho cùng, tất cả chúng ta phần nào cũng giống như hai môn đệ ấy. Bao nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta đã hy vọng, bao nhiêu lần chúng ta cảm thấy gần kề hạnh phúc, nhưng rồi chúng ta thất vọng não nề. Nhưng Chúa Giêsu tiến bước với tất cả những người chán nản lầm lũi bước đi. Và khi đồng hành với họ, một cách kín đáo, Đức Giêsu đã phục hồi cho họ niềm hy vọng.
Trước tiên, Chúa Giêsu nói với họ qua Sách Thánh. Ai cầm trong tay cuốn sách của Thiên Chúa, thì chẳng gặp những chuyện anh hùng dễ dàng, những chiến dịch chinh phục chớp nhoáng. Niềm hy vọng đích thực không bao giờ là điều rẻ tiền: nó luôn tiến qua những thất bại. Niềm hy vọng của người không chịu đau khổ, có lẽ cũng chẳng phải là hy vọng. Chúa không thích được yêu thương như thể người ta yêu một nguyên soái đưa dân mình đến chiến thắng bằng cách tiêu diệt các đối thủ trong máu. Thiên Chúa chúng ta là một ngọn lửa hâm nóng trong ngày lạnh lẽo và gió thổi, và tuy sự hiện diện của Người trên thế giới có vẻ là yếu ớt, nhưng chính Người đã chọn chỗ mà tất cả mọi người coi rẻ.
Rồi Chúa Giêsu lặp lại với hai môn đệ cử chỉ cốt yếu của mỗi Thánh Lễ: Người cầm lấy bánh, chúc tụng bẻ ra và trao ban. Trong loạt cử chỉ này, phải chăng đó chẳng phải là tất cả lịch sử của Chúa Giêsu sao? Trong mỗi Thánh Lễ, không có cả dấu hiệu cho thấy Giáo Hội phải là gì sao? Chúa Giêsu nhận lấy chúng ta, chúc lành, "bẻ" cuộc sống chúng ta - vì không có tình yêu nếu không có hy sinh - và Ngài đã trao ban cho người khác, cho tất cả mọi người.
Đó là một cuộc gặp gỡ mau lẹ, cuộc gặp gỡ của Chúa Giêsu với hai môn đệ trên đường Emmaus. Nhưng trong đó có tất cả vận mạng của Giáo Hội. Người ta kể với chúng ta rằng cộng đoàn Kitô không khép kín trong một thành có pháo đài bao quanh, nhưng tiến bước trong môi trường sinh động nhất, nghĩa là đường phố. Tại đó cộng đoàn gặp gỡ con người, với những hy vọng và thất vọng của họ, nhiều khi nặng nề. Giáo Hội lắng nghe chuyện của tất cả mọi người, như nảy sinh từ kho tàng lương tâm mỗi người; để rồi chúng ta cống hiến Lời Hằng Sống, chứng tá tình thương của Thiên Chúa, tình yêu chung thủy đến cùng. Và như thế, trái tim con người lại được nồng cháy hy vọng.
Bí quyết của con đường dẫn đến Emmaus hệ tại điều này là: ngay cả trong những tình trạng có vẻ như nghịch cảnh, chúng ta tiếp tục được yêu thương và Thiên Chúa không bao giờ ngừng yêu thương chúng ta!
Buổi tiếp kiến chung,ngày 24.05.2017
(Trích từ Đức Giáo Hoàng Phanxicô, Niềm Hy Vọng Kitô Giáo; chuyển ngữ Giuse Phan Văn Phi, O.Cist.)
😇 Suy tư:
Bao nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta đã hy vọng, bao nhiêu lần chúng ta cảm thấy hạnh phúc gần kề, nhưng rồi chúng ta thất vọng não nề. Khi đó, tôi có cảm nhận và xác tín rằng Chúa Giêsu đang tiến bước bên tôi và với tất cả những người chán nản lầm lũi bước đi không?.
Và khi đồng hành với tôi và mọi người một cách kín đáo, tôi có biết Đức Giêsu đã phục hồi cho tôi và cho tôi niềm hy vọng bằng Lời Chúa và Thánh lễ không?
🙏 Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu là Ngôi Lời Thiên Chúa, là ánh sáng thật và là Đấng cứu chuộc loài người: chúng con được ở gần bên Chúa thì còn sợ gì ai! Lạy Chúa Giêsu là Đấng Kitô và là Đức Chúa, Chúa đã thắng Satan, và không hề bị Chúa Cha ruồng bỏ: chúng con được kết hợp với Chúa thì con sợ gì ai! Lạy Chúa Giêsu là Con Một yêu dấu, Chúa là núi đá độ trì, là con đường ngay thẳng: chúng con được tựa nương vào Chúa thì còn sợ gì ai!