top of page

PHÉP RỬA, CÁNH CỬA CỦA NIỀM HY VỌNG

  • Ảnh của tác giả: Văn phòng nhà thờ Chính toà Sài Gòn
    Văn phòng nhà thờ Chính toà Sài Gòn
  • 22 giờ trước
  • 7 phút đọc

Xưa kia các nhà thờ đều quay về hướng đông. Cửa vào ở hướng tây, nhưng khi đi dọc theo lòng nhà thờ tín hữu hướng về phía đông. Biểu tượng quan trọng này đối với người xưa theo dòng lịch sử đã mai một từ từ. Là những người thời đại tân tiến chúng ta rất ít quen tiếp nhận các dấu chỉ của vũ trụ, và hầu như không bao giờ nhận ra một đặc điểm loại này. Phía tây là điểm chiều tà, nơi ánh sáng chết lịm. Phía đông, trái lại, là nơi bóng tối bị chiến thắng bởi ánh sáng đầu tiên của hừng đông, và nhắc cho chúng ta nhớ tới Chúa Kitô, Mặt Trời mọc lên từ chân trời của thế giới (x. Lc 1,78).

Các lễ nghi xưa kia của bí tích Rửa Tội dự kiến rằng các tân tòng nói lên phần đầu của việc tuyên xưng đức tin bằng cách đứng quay về phía tây. Chính trong thế đứng đó họ được hỏi: "Anh em có từ bỏ Satan, việc phục vụ nó và các việc làm của nó không?" Các Kitô hữu tương lai trả lời: "Thưa con từ bở". Rồi họ hướng về phía cung thánh ở hướng đông, là nơi nảy sinh ánh sáng, và các ứng viên lãnh bí tích Rửa Tội được hỏi: "Anh em có tin vào Thiên Chúa Cha, Con và Thánh Thần không?" Lần này họ trả lời: "Con tin".

Trong thời đại tân tiến chúng ta đã đánh mất đi phần nào sự hấp dẫn của lễ nghi này: chúng ta đã đánh mất đi sự nhạy cảm đối với ngôn ngữ của vũ trụ. Dĩ nhiên là chúng ta vẫn còn tuyên xưng đức tin với câu hỏi riêng của việc cử hành vài bí tích. Nó còn nguyên vẹn trong ý nghĩa của nó. Nhưng là Kitô hữu có nghĩa là gì? Thưa, nó muốn nói rằng nhìn ánh sáng, tiếp tục tuyên xưng niềm tin vào ánh sáng, cả khi thế giới bị bao trùm bởi đêm đen và bóng tối.

Các Kitô hữu không được miễn trừ khỏi bóng tối, bên ngoài cũng như bên trong. Họ không sống ngoài thế giới, nhưng nhờ ơn thánh của Chúa Kitô đã nhận lãnh trong bí tích Rửa Tội, họ là những người nam nữ "được định hướng": họ không tin vào bóng tối nữa, nhưng tin vào ánh sáng ban ngày; họ không ngã quy trước tối tăm, nhưng tin vào bình minh; họ không bị cái chết đánh bại, nhưng hướng tới việc sống lại; họ không bị bẻ gãy bởi sự dữ, bởi vì họ luôn tin tưởng nơi các khả thể vô tận của sự thiện.

Đó là niềm hy vọng Kitô giáo của chúng ta. Ánh sáng của Chúa Giêsu, ơn cứu rỗi mà Chúa Giêsu đem đến cho chúng ta với ánh sáng của Ngài và cứu chúng ta khỏi bóng tối.

Chúng ta là những người tin rằng Thiên Chúa là Cha: đó là ánh sáng! Chúng ta không mồ côi, chúng ta có một Cha và Cha chúng ta là Thiên Chúa. Chúng ta tin rằng Đức Giêsu đã xuống giữa chúng ta, đã bước đi trong chính cuộc sống của chúng ta, trở thành người đồng hành, nhất là với những người nghèo nàn và giòn mỏng nhất: đó là ánh sáng! Chúng ta tin rằng Chúa Thánh Thần hoạt động không ngừng cho thiện ích của nhân loại và của thế giới, và cả các đớn đau lớn nhất của lịch sử cũng sẽ được vượt thắng: đó là niềm hy vọng nâng chúng ta dậy mỗi sáng! Chúng ta tin rằng mỗi tình bạn, mỗi ước mong tốt lành, mỗi tình yêu thương, kể cả những tình yêu thương nhỏ bé và bị bỏ rơi nhất, một ngày kia sẽ tìm thấy sự thành toàn của chúng nơi Thiên Chúa: đó là sức mạnh thúc đẩy chúng ta hăng say ôm vào lòng cuộc sống mỗi ngày!

Và đó là niềm hy vọng của chúng ta: sống trong hy vọng và sống trong ánh sáng, trong ánh sáng của Thiên Chúa Cha, trong ánh sáng của Chúa Giêsu Cứu Thế, trong ánh sáng của Chúa Thánh Thần, là Đấng thúc đẩy chúng ta tiến tới trong cuộc sống.

Thế rồi còn có một dấu chỉ khác nữa rất đẹp của phụng vụ rửa tội nhắc cho chúng ta biết tầm quan trọng của ánh sáng. Vào cuối lễ nghi một cây nến, mà ánh sáng của nó được lấy từ cây nến phục sinh, được trao cho cha mẹ - nếu đó là một em bé - hay cho chính người được rửa tội, nếu họ là người lớn.

Đây là cây nến lớn mà trong đêm lễ Phục Sinh vào trong nhà thờ hoàn toàn tối để biểu lộ mầu nhiệm Phục Sinh của Giêsu. Từ cây nến này mọi người đều thắp sáng lên cây nến của mình và chuyền ánh sáng cho các người bên cạnh: trong dấu chỉ này có việc lan truyền sự Phục Sinh của Chúa Giêsu trong cuộc sống của tất cả mọi Kitô hữu. Sự sống của Giáo Hội là sự lây nhiễm của ánh sáng. Cuộc sống của Giáo Hội - tôi sẽ nói một từ hơi mạnh một chút - cuộc sống của Giáo Hội là sự lây nhiễm của ánh sáng. Kitô hữu chúng ta càng có nhiều ánh sáng của Chúa Giêsu bao nhiêu, trong Giáo Hội càng có nhiều ánh sáng của Chúa Giêsu bao nhiêu, thì Giáo Hội lại càng sống động bấy nhiêu. Cuộc sống của Giáo Hội là sự lây nhiễm của ánh sáng.

Khích lệ đẹp nhất mà chúng ta có thể trao cho nhau là sự khích lệ luôn nhớ tới bí tích Rửa Tội của chúng ta. Tôi muốn hỏi anh chị em: có bao nhiêu người nhớ ngày rửa tội của mình? Đừng trả lời vì có người sẽ xấu hổ! Anh chị em hãy nghĩ xem..." Con không nhớ". Tốt, hôm nay, các bài làm ở nhà đây, hãy đến hỏi mẹ, hỏi cha, hỏi dì, hỏi cậu, hỏi ông nội bà ngoại xem "Con được rửa tội ngày nào vậy?" Và như thế anh chị em sẽ không quên nữa! Đã rõ chưa? Anh chị em có làm điều này không? Hôm nay anh chị em học hay nhớ ngày rửa tội của mình, là ngày sinh, là ngày của ánh sáng là ngày, trong đó chúng ta đã bị lây nhiễm bởi ánh sáng của Chúa Kitô. Bài tập ở nhà đấy nhé, nhớ lại ngày rửa tội của mình. Rõ chưa? Tốt lắm.

Chúng ta được sinh ra hai lần: lần đầu tiên vào trong cuộc sống tự nhiên, lần thứ hai nhờ gặp gỡ với Chúa Kitô, trong giếng rửa tội. Ở đó chúng ta đã chết cho cái chết, để sống như con cái của Thiên Chúa trong thế giới này. Ở đó chúng ta đã trở thành người như chưa bao giờ chúng ta có thể tưởng tượng. Đó là lý do tại sao chúng ta tất cả đều phải phổ biến hương thơm của Dầu mà chúng ta đã được xức ngày lãnh bí tích Rửa Tội. Sống và hoạt động trong chúng ta Thần Khí của Chúa Giêsu là trưởng tử của nhiều anh em, của tất cả những người đối lập với sự không thể chống trả của bóng tối và cái chết.

Thật là ơn thánh nào, khi một Kitô hữu thực sự trở thành một "cristoforo" Cristoforo có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là một người mang Chúa Giêsu vào trong thế giới! Nhất là đối với những người đang trải qua các tình trạng tang chế, tuyệt vọng, tối tăm và thù hận. Và người ta hiểu được điều này từ biết bao nhiêu sự nhỏ nhặt: từ ánh sáng mà một Kitô hữu giữ gìn trong đôi mắt, từ sự thanh thản sâu thẳm không bị trầy xước trong những ngày phức tạp nhất, từ ước muốn bắt đầu yêu thương trở lại và bước đi tuy đã sống kinh nghiệm của biết bao thất vọng. Trong tương lai khi người ta sẽ viết lịch sử thời đại của chúng ta, người ta sẽ nói gì về chúng ta? Rằng chúng ta đã có khả năng hy vọng, hay chúng ta đã đặt ánh sáng của chúng ta dưới cái thùng? Nếu chúng ta trung thành với bí tích Rửa Tội của mình, chúng ta sẽ phổ biến ánh sáng niềm hy vọng của Thiên Chúa. Bí tích Rửa Tội là khởi đầu của niềm hy vọng, niềm hy vọng của Thiên Chúa và chúng ta sẽ có thể truyền lại cho các thế hệ tương lai các lý lẽ của cuộc sống. Và để tôi không quên, đâu là bài làm ở nhà vậy? Anh chị em nói đi chứ? Tôi chả nghe thấy gì cả, hãy nhớ ngày rửa tội của mình!

 

Buổi tiếp kiến chung,ngày 02.8.2017


 (Trích từ Đức Giáo Hoàng Phanxicô, Niềm Hy Vọng Kitô Giáo; chuyển ngữ Giuse Phan Văn Phi, O.Cist.)

😇 Suy tư:

Đức cố Giáo hoàng Phanxicô nói: Bí tích Rửa Tội là khởi đầu của niềm hy vọng, niềm hy vọng của Thiên Chúa. Chúng ta tự hỏi: tôi có nhớ ngày tôi được lãnh nhận Bí tích Rửa Tội không? Tôi có lan toả ánh sáng niềm hy vọng mà tôi được nhận từ cây nến Phục Sinh là chính Đức Kitô trong môi trường sống và làm việc không? Tôi lan toả ánh sáng Chúa Kitô, Đấng đã chết và sống lại vì tôi bằng cách thực hành lời Người không?


🙏 Thực hành:

Mỗi ngày tôi cố gắng lan toả ánh sáng Tin Mừng trong gia đình, môi trường làm việc bằng lời nói tích cực, không gây tổn thương người khác và tôn trọng phẩm giá của mọi người.


🙏 Cầu nguyện:

Con không mong ước hơn gì khác hơn ngoài việc thực hiện những ước muốn của Chúa. Lạy Chúa, đây là linh hồn và thân xác con, trí khôn và ý chí của con, trái tim và tất cả tình yêu của con. Xin điều khiển con theo kế hoạch vĩnh cửu của Chúa. (Thánh Faustina, Nhật ký, 492)



bottom of page